Tư Đồ tiên sinh một mình đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Tôi không biết ông ấy rốt cuộc sẽ dùng cách nào để tra xét vị trí của Phúc Duyên Trai. Tôi có chút buồn bực, chẳng lẽ thật ra ông ấy là một nhà khoa học dùng vệ tinh toàn cầu để định vị?

Còn Phúc Duyên Trai kia, đến tột cùng là loại tồn tại như thế nào đối với hậu thế?

Tôi và Lãnh Thanh Dương cùng với Tiểu Bạch đều buồn bực ngồi ở phía sau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều là vẻ mặt buồn bực.

Tôi phá vỡ bầu không khí nặng nề, hỏi Lãnh Thanh Dương:

- Cái kia, ông nội của u Dương Dương là một cao thủ giải độc? Hay là y đạo thế gia?

Lãnh Thanh Dương cổ quái cười một cái, nói:

- Tôi đã từng nói với cậu nhà của chúng tôi mới là y đạo thế gia, nhưng tôi lại thích làm cảnh sát. Còn về u Dương Dương này cũng không khác tôi là bao, cô ấy thích nghiên cứu độc dược, nhưng ông nội cô ấy lại là một nhà chiêm tinh.

- Nhà chiêm tinh? Nghiên cứu thiên văn tinh tượng? Bất quá cái này so với nghiên cứu độc dược cảm giác cách nhau rất xa a.

- Này không là gì, khoảng cách giữa trung y và cảnh sát cũng không nhỏ. Thật ra giữa trung y và độc dược cũng có một số điểm giống nhau, nên tôi mới quen biết cô ấy. Có một năm lúc tôi đang làm nhiệm vụ thì bị trúng độc, vô tình gặp được cô ấy, cho nên cô ấy còn là ân nhân cứu mạng của tôi.

Tôi gật gật đầu, hóa ra bọn họ quen biết nhau như vậy, bất quá hạt châu kia rốt cuộc là bảo bối gì?

Lãnh Thanh Dương nói, cái kia gọi là tích độc châu, là của ông nội u Dương Dương để lại. Theo như cô ấy nói thì lúc trước cũng là vì thấy ông nội nghiên cứu hạt châu này nên cô ấy mới cảm thấy có hứng thú đối với độc dược. Nhưng bản thân cô ấy lại chưa bao giờ dùng độc do đó kiến thức có được đều chỉ là trên lý thuyết.

Tiểu Bạch tò mò hỏi nhà chiêm tinh là làm những gì, Lãnh Thanh Dương đang muốn giải thích thì bỗng nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra, Tư Đồ tiên sinh chậm rãi đi ra từ bên trong.

Tôi không nghĩ là ông ấy lại đi ra nhanh như vậy, liền vội đi lên trước, nhìn thấy sắc mặt ông hình như không được tốt, nhíu chặt mi, tôi khẩn trương hỏi:

- Tư Đồ tiên sinh, như thế nào?

Tư Đồ tiên sinh chậm rãi gật đầu nói:

- Vừa rồi ta đã liên hệ được với trai chủ Phúc Duyên Trai.

- Ông ta nói như thế nào?

Tôi vội hỏi.

- Ông ta đã đồng ý gặp cậu, nhưng ông ta nói cậu và Phúc Duyên Trai đã hết duyên phận. Nếu như muốn ông ta giúp đỡ thì cần đáp ứng ông ta một yêu cầu, làm một cuộc trao đổi công bằng.

- Trao đổi công bằng? Ông ta có nói là điều kiện gì hay không?

Tư Đồ tiên sinh lắc đầu nói:

- Không có, ông ta chỉ nói như vậy, cậu vẫn muốn đi gặp ông ta sao?

- Gặp, đương nhiên muốn gặp, tôi còn đang nghẹn một bụng lời muốn tìm ông ta tâm sự đây. Còn nữa nếu không đi gặp ông ta thì làm sao lấy được mật khổng tước, Tư Đồ tiên sinh, người có thể trực tiếp nói cho tôi biết làm thế nào để đi Phúc Duyên Traikhông.

Tư Đồ tiên sinh chậm rãi gật đầu, nói:

- Được rồi, tôi đây sẽ nói cho cậu làm sao để tìm được ông ta, bất quá khi gặp mặt bất luận ông ta nói cái gì cậu nhất định không được xúc động.

Tôi cười cười:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không ngốc như vậy, nếu đánh không lại ông ta tôi sẽ thuận theo ông ta trước.

Tiểu Bạch di một tiếng nói:

- Anh, đây là câu nói kinh điển của anh a……

Tư Đồ tiên sinh nói:

- Tôi vừa rồi vốn định tra xét vị trí của Phúc Duyên Trai một chút không ngờ lại bị Phúc Duyên Trai chủ phát hiện cho nên không thể thành công. Nhưng hai người chúng tôi đã trao đổi qua thần thức, ông ta nói cậu tối nay đi đến ngoại thành nam tìm ông ta.

- Ngoại thành nam? Là địa phương nào?

- Tôi vội hỏi.

- Khách điếm Hoàng Tuyền……

- A! Khách điếm Hoàng Tuyền? !

Tôi lập tức kinh ngạc, đó không phải là địa bàn của Long bà bà sao, sao ông ta lại muốn gặp tại đó? Cũng không đúng a, khách điếm hoàng tuyền không phải ở ngã ba của Minh giới sao, thế nào lại chạy đến ngoại thành nam rồi?

- Không sai, chính là khách điếm hoàng tuyền. Nơi đó……hẳn là cậu có thể tìm được đi?

Ánh mắt Tư Đồ tiên sinh lóe lên khi nhìn tôi, tôi theo bản năng gật gật đầu:

- Đúng vậy, tôi có thể tìm được, ách, hẳn là có thể tìm được.

Tôi cũng không dám xác định, tôi không biết khách điếm hoàng tuyền trong lời nói của ông ấy rốt cuộc có phải là của Long bà bà kia hay không. Tư Đồ tiên sinh nói:

- Vậy là tốt rồi, nhưng ông ta yêu cầu chỉ một người có thể đi.

- Việc này không thành vấn đề, tôi vốn cũng không định mang người theo, khách điếm hoàng tuyền……

Tôi cũng không có nói ra, khách điếm hoàng tuyền kia không phải là nơi mà ai cũng có thể đi, cho dù đi thì có thể sẽ không về được.

Lúc tôi nói chuyện với Tư Đồ tiên sinh, Lãnh Thanh Dương cũng không tham dự. Ngay lúc tôi quyết định buổi tối sẽ đi tìm Phúc Duyên Trai chủ, Lãnh Thanh Dương mới đi tới, vỗ vỗ bả vai tôi nói:

- Người anh em, nhớ kỹ, thời gian của Hướng Vũ không còn nhiều, nhờ cậu vậy.

- n, tôi biết, giao cho tôi đi.

Tôi gật đầu thật mạnh.

Còn một lúc nữa trời mới tối, tôi hỏi thăm một chút tình huống của Tân Nhã. Tư Đồ tiên sinh nói buổi chiều cô ấy đã tỉnh dậy, lúc đó ông đã đoán được hơn phân nửa là do chúng tôi xử lý cổ vương thành công.

Vì thế tôi đi xem Tân Nhã, cô ấy vẫn đang nằm ở trên giường, tuy rằng đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn có chút không tốt. Tôi có chút buồn bã, từ lúc tôi quen biết cô ấy đến nay, sắc mặt của cô ấy không có lúc nào là tốt cả, có thể nói là bệnh tình triền miên.

Tư Đồ tiên sinh nói, ông đã xem xét qua, hồn phách trong cơ thể Tân Nhã đã khôi phục bình thường, huyết hồn cổ xâm nhập hồn phách của cô ấy cũng đã biến mất, đại khái nghỉ ngơi thêm hai ngày sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tân Nhã im lặng nhìn tôi, có chút tiều tụy, nhẹ nhàng nói với Tư Đồ tiên sinh cô ấy có mấy câu muốn nói riêng với tôi. Tư Đồ tiên sinh hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lại gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài. Lòng tôi liền động, hay là Tân Nhã có bí mật gì muốn nói cho tôi sao?

Tôi ngạc nhiên nhìn Tân Nhã, chờ đợi cô ấy nói chuyện với tôi. Cô ấy lại trầm mặc một lúc lâu, nội tâm hình như rất là rối rắm. Qua một hồi lâu, mới chậm rãi nói với tôi một câu khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Cô ấy nói:

- Anh có thể để cái nhẫn ban chỉ kia lại không?

Lòng tôi rất là kinh hãi, tại sao cô ấy lại đột nhiên nói với tôi một câu không thể giải thích được kia? Huyết Ngọc Ban Chỉ là pháp bảo duy nhất trên người tôi, là đồ bảo mệnh, có thể nói bản lĩnh mà tôi có được đều nhờ Huyết Ngọc Ban Chỉ. Nếu không có nó tôi làm sao có thể thi triển cấm pháp?

Phải biết, trong túi của tôi không có nhiều phù chú, nếu phải đối phó với cao thủ chân chính thì bắt buộc phải dùng huyết chú mới được.

Cô ấy thấy tôi ngây ra liền lặp lại:

- Anh có thể để cái nhẫn ban chỉ kia lại không?

- Ách, cái này…… Cô muốn nó làm gì?

Tôi nghi hoặc hỏi.

- Đừng hỏi, cái gì cũng đừng hỏi. Nếu như anh tin tưởng tôi thì để cái nhẫn ban chỉ kia lại.

Cô ấy không chịu nói gì cả, chỉ lặp lại một câu này, tôi lại hỏi:

- Vậy cô muốn để lại bao lâu?

Trong mắt cô ấy có chút mê mang, lắc lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết, có lẽ, chỉ tối nay, cũng có thể, là vĩnh viễn.

- Vĩnh viễn……

Tôi cười khổ,

- Làm ơn, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi là cấm kỵ sư cuối cùng của Hàn gia, Huyết Ngọc Ban Chỉ này là chiêu bài và biểu tượng của cấm kỵ sư, còn là đồ vật mà chúng tôi thi pháp, cho cô, tôi làm sao……

Tân Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, dùng giọng điệu kỳ lạ nói:

- Tại sao anh nhất định phải làm cấm kỵ sư?

Tôi lại lần nữa ngạc nhiên, lời này của cô ấy khiến tôi không biết nói gì. Đây là truyền thừa của gia tộc tôi, tôi không làm cấm kỵ sư thì làm cái gì? Chẳng lẽ lại giống Lãnh Thanh Dương mặc kệ gia tộc làm cấm kỵ sư còn mình đi làm đầu bếp?

Lại nói cái tôi kế thừa không giống người khác. Người khác làm cảnh sát có thể sinh hoạt như bình thường, làm đầu bếp cũng có thể tiêu dao vui vẻ. Nhưng thọ mệnh của tôi đã được định sẵn, nếu không nỗ lực làm cấm kỵ sư để phá bỏ nguyền rủa thì sau này làm sao có thể cưới vợ sinh con a……

Nghĩ vậy tôi không hiểu sao lại đỏ mặt lên, nói với Tân Nhã:

- Không phải tôi nhất định phải làm cấm kỵ sư, mà đây là sứ mệnh của tôi, trách nhiệm của tôi. Tôi đã đồng ý với ông nội cho nên thực xin lỗi tôi không thể đem Huyết Ngọc Ban Chỉ cho cô được, bởi vì đây là vũ khí của tôi, cũng là biểu tượng của toàn bộ gia tộc tôi.

Trên mặt Tân Nhã xuất hiện một tia ưu thương nhàn nhạt, nhẹ nhàng “A” một tiếng, sắc mặt có chút ảm đạm, nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như thật sự không thể để lại, vậy anh phải đáp ứng tôi rằng từ hôm nay trở đi bất luận làm chuyện gì nhất định phải khắc chế cảm xúc của chính mình, được không.

- Khắc chế cảm xúc? Ha ha, cái này lại dễ làm, tính tình tôi vốn đã không tồi.

Tôi cười nói.

- Không phải, ý của tôi chính là tương lai bất kể đối mặt với ai anh đều phải khắc chế cảm xúc, cho dù đối phương là người mà anh hận nhất, anh hiểu không?

Tôi nhíu mày nghĩ nghĩ, lời nói của cô ấy tựa hồ cũng có đạo lý, thời điểm gặp địch nhân xác định cần phải khắc chế cảm xúc, không thể lỗ mãng, vì thế liền cười đáp ứng nói:

- Được, tôi đã hiểu, cô yên tâm đi.

Nàng ngơ ngác nhìn tôi, biểu tình trong mắt rất là phức tạp, tựa hồ còn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng vẫn không có nói ra, chỉ là thản nhiên nói với tôi:

- Anh đến gần chút.

Tôi ngạc nhiên, đến gần chút, đây là muốn làm gì?

- ồ ……

Tôi theo bản năng đáp ứng rồi đến trước giường cô ấy. Cô ấy hơi nghiêng đầu, cư nhiên đem thân mình dựa vào đầu vai tôi.

Tôi chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên nhảy lên, loại đãi ngộ này trước nay là chưa từng có. Còn nhớ lần trước tôi nhất thời xúc động ôm cô ấy, còn chưa có thể nghiệm được tư vị gì cả liền mơ màng đi qua, mà lúc này đây……

- Tiểu Thiên, cảm ơn anh vẫn luôn đối xử tốt với tôi.

Tân Nhã bỗng nhiên thấp giọng nói, thanh âm gần như là không thể nghe thấy, sắc mặt cũng có chút ửng đỏ, tôi có chút phát ngốc, trong miệng ách ách nửa ngày cũng không biết nói gì, tay cũng không biết nên để hướng nào, tôi bị tình huống bất ngờ này, bị sự dịu dàng này làm cho choáng váng.

Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tân Nhã như vậy, trong lòng không khỏi cảm khái, đang muốn nói gì đó, cô ấy bỗng nhiên nói với tôi:

- Anh nhắm mắt lại……

Trái tim tôi lại một lần nữa nhảy lên, tôi từng xem qua trên TV, trong tiểu thuyết cũng viết như vậy, bình thường con gái muốn con trai nhắm mắt, trên cơ bản đó chính là muốn……

Tôi một chút cũng không hàm hồ lập tức nhắm hai mắt lại, giây tiếp theo, lúc tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt, vừa muốn nói một chút lại cảm thấy hai cánh môi mềm mại dán lên……

- Ừm……

Tôi một chữ cũng chưa kịp nói ra, không đúng, hiện tại đã không cần phải nói nữa……

Đại khái một cái giờ sau…… Ách không đúng, giống như một cái chớp mắt, lại giống như một phút, đầu óc tôi trống rỗng, cơ hồ quên mất thời gian, quên mất tất cả.

Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, Tân Nhã bỗng nhiên rút về, nhìn tôi vẫn đang còn choáng váng, nhẹ nhàng mà nói:

- Anh đi đi, em chờ anh trở về, nhớ kỹ lời nói của em.

Tôi cầm lòng không được gật đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt chính mình cơ hồ có thể vắt ra nước, cũng nhẹ nhàng nói:

- Ừm, tôi nhớ rồi.

 

1.68768 sec| 2446.078 kb